Cách đây khoảng mười hai năm, tôi đứng quan sát
các sinh viên của tôi sắp hàng vào học buổi đầu tiên của lớp “Thần học Đức tin”
của tôi. Đó là ngày đầu tiên tôi gặp Tommy. Cả đôi mắt lẫn trí óc tôi bị giật
một cái. Cậu ta đang chải mái tóc vàng chảy dài quá vai đến một gang tay.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một câu trai có
mái tóc dài đến như thế. Trí của tôi nói với tôi rằng không phải những gì mọc
trên đầu một người là đáng kể, nhưng những gì chứa bên trong cái đầu ấy mới là
điều đáng kể; dầu vậy, ngày hôm ấy, cảm xúc tôi bị xáo trộn, tôi tức thì sắp
hạng Tommy vào dưới vần “K” tức kỳ cục, rất kỳ cục.
Tommy liên tục phản kháng, dè bỉu, hoặc chê trách
về sự khả tín của một Đức Chúa Cha có tình yêu thương vô điều kiện. Chúng
tôi sinh hoạt với nhau tương đối là hòa bình, cho dù tôi phải công nhận rằng có
những lúc, cậu ta là một cục nợ ngồi cuối lớp.
Vào cuối khóa học, khi cậu ta đến để trao bài
thi cuối khóa, với một giọng nói có chút ngờ vực, cậu ta hỏi tôi:
- “Thầy có nghĩ rằng tôi có thể tìm thấy Chúa
không?”
Tôi tức thì quyết định ngay là phải áp dụng một
màn trị liệu bằng phương pháp chấn động.
- “Còn khuya!”. Tôi nói một cách mạnh mẽ.
Cậu ta đáp lời:
- ”Ô, vậy mà em cứ tưởng là thầy đang cố rao
bán điều ấy chứ.”
Tôi cố ý đợi cho cậu ta bước ra khỏi cửa lớp
khoảng năm bước, rồi mới gọi vói ra:
- “Tommy! Tôi không nghĩ rằng em sẽ gặp Chúa,
nhưng tôi chắc chắn trăm phần trăm rằng Chúa sẽ tìm thấy em!”.
Sau đó tôi thấy nhẹ nhõm khi nghe tin Tommy đã
ra trường nhưng rồi một tin buồn đến, Tommy bị bệnh ung thư không chữa được.
Nhưng trước khi tôi tìm đến gặp Tommy, thì cậu
ta đã đến gặp tôi trước. Thân thể cậu thật tiều tuỵ, mái tóc dài đã rụng hết vì
tác dụng của cuộc trị liệu nhưng cặp mắt cậu ngời sáng, và tôi tin rằng đây là
lần đầu tiên tôi nghe giọng cậu mang vẻ rắn rỏ
- “Ồ Tommy, Tôi thường nghĩ đến em luôn. Nghe
nói em bị bệnh.” Tôi thốt lên.
- “Vâng, em bệnh, mà bệnh nặng lắm. Em bị ung thư
cả hai buồng phổi. Em chỉ còn được vài tuần nữa mà thôi.”
- "Điều thực sự thôi thúc em muốn gặp thầy
là điều thầy đã nói với em vào ngày cuối cùng của lớp học, em hỏi thầy
rằng thầy có nghĩ em sẽ tìm thấy Chúa không, thì thầy nói, "Còn
khuya!" khiến em ngạc nhiên. Rồi thầy nói, "Nhưng Chúa sẽ tìm gặp
em." Em nghĩ về điều này rất nhiều, cho dù sự tìm kiếm Chúa của em trong
thời gian ấy thật là mãnh liệt."
- Nhưng cũng có một điều đau buồn không kém là khi sống
qua hết một đời và từ giã cõi đời này mà chưa từng bao giờ nói với những người
mình yêu thương là mình đã yêu thương họ. “ Em mới bắt đầu với điều khó làm
nhất, đó là đối với ba của em. Khi em đến gặp ba em thì ông đang đọc báo.
- “Thưa ba.”
- “Ờ, gì đó?” Ba em hỏi em mà không hề hạ tờ
báo xuống.
- “Ba, con muốn nói chuyện với ba.”
- “Rồi, nói đi.”
- “Con muốn nói là điều này quan trọng lắm.”
Tờ báo từ từ hạ xuống độ ba phân Anh. “Gì đó?”
- “Ba, con thương ba. Con chỉ muốn cho ba biết
điều ấy.”
- "Tờ báo run rẩy rơi xuống sàn nhà. Rồi
ba của em làm hai điều mà em nhớ là ông chưa từng bao giờ làm trước đây. Ông
khóc và ôm lấy em. Hai cha con nói chuyện với nhau suốt đêm. Em cảm thấy rất
sung sướng được gần gũi với ba em, được thấy những giọt nước mắt của ông, cảm nhận
được vòng tay ôm ấp của ông, và được nghe ông nói những lời yêu thương em. Đối
với mẹ và em của em thì sự việc dễ dàng hơn. Họ cùng khóc với em, và mọi người
ôm lấy nhau, bắt đầu nói cho nhau nghe những điều thật tốt đẹp. Chúng em chia xẻ
với nhau những điều chúng em đã giữ kín quá nhiều năm"
- Em chỉ lấy làm tiếc có một điều – là em đã
đợi quá lâu để làm điều ấy. Lúc ấy em chỉ mới bắt đầu mở tấm lòng ra cho tất cả
những người mà em đã từng gần gũi họ trước đó. RồI cho đến một hôm, khi em quay
lại thì thấy Đức Chúa Trời đã đứng sẵn ở đó!
- Rõ ràng là Đức Chúa Trời làm việc theo cách
riêng của Ngài và theo thì giờ riêng của Ngài. Nhưng điều quan trọng là Ngài
lúc nào cũng có mặt. Chúa đã tìm thấy em. Thầy nói đúng. Chúa tìm em ngay cả
khi em đã không còn đi tìm kiếm Ngài nữa.”
Tôi thật sự nghẹn ngào:
- Tom này, em có thể làm điều này cho tôi
được không? Em biết không, khi em ở trong lớp của tôi thì em quả là một cục nợ.
Nhưng bây giờ em có thể đền bù lại tất cả cho tôi được rồi đó. Em có vui lòng
đến lớp học Thần học Đức tin bây giờ của tôi và nói cho họ nghe những điều em
vừa mới nói cho tôi nghe không?
- “Ô.. em sẵn sàng nói chuyện với thầy, nhưng
không chắc là em đã sẵn sàng để nói chuyện với lớp học của thầy không.”
- “Em Tom này, em suy nghĩ về chuyện đó nghe.
Nếu khi nào em sẵn sàng thì em gọi cho tôi.”
Một vài ngày sau, Tom gọi cho tôi, nói rằng em
sẵn sàng nói chuyện với lớp học, và em muốn làm điều ấy cho Chúa và cho tôi.
Chúng tôi hẹn ngày, nhưng...Tom không bao giờ đến được ngày hẹn ấy.
Tom đã ra đi trong tình yêu của Chúa, em ấy nhờ
tôi kể lại câu chuyện này cho những người khác, tôi sót xa khi người kể không
phải là em, nhưng trong tình yêu của Chúa, tôi được một lần nhắc nhở rằng "Đức
Chúa Trời là tình yêu, và hễ ai sống yêu thương thì đang sống với Đức Chúa Trời
và Ngài sống trong người ấy"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét