Mô tả cuộc đời của những con người đã và đang gặp thất vọng trong cuộc sống, nhờ ân điển trong tình yêu của Chúa đã giúp thay đổi cuộc đời của họ.
1 dẫn chuyện - 1 Nữ (Minh Thư) - 1 Mẹ - 1 Người yêu - 1 Đồng nghiệp - 1 Nam (Mạnh Quân)
KỊCH BẢN
Minh Thư: (buồn rầu bước chậm ra) Haizz, cuộc đời sao thật chán nản, những chuyện tồi tệ cứ lập đi lập lại với mình thế này! Ba mẹ thì suốt ngày chỉ có biết “tiền” mà thôi, không hỏi han lo lắng xem con mình đi làm có mệt mỏi không? Mỗi ngày đi làm có thoải mái không?
(Những nhân vật: người mẹ, người yêu và đồng nghiệp hiện lên trong suy nghĩ của Minh Thư)
Mẹ: Chuẩn bị đóng tiền nhà nghe con! Tiền lương tháng này khi nào có đây?
Minh Thư: Dạ đây, đây là lương tháng này của con.
Mẹ: Tháng nào cũng chỉ có bấy nhiêu đây? Sao mày không biết làm chăm chỉ hơn để lương tăng lên chút đỉnh hả? (ánh mắt cây nhiệt, chỉ tay vào Minh Thư). Con Trúc nhà kế bên mới khoe được tăng 500 ngàn. Tới khi nào mày mới làm cho mẹ nở mày nở mặt với người ta hả con? Haizzz...thôi đi nấu cơm đi, mẹ mày đi công chuyện đây, đừng có đứng miết đó nha! (nói xong đi thẳng vào trong luôn)
Minh Thư: Người yêu thì suốt ngày chỉ có cãi nhau, đi làm thì ít, uống rượu thì nhiều, không biết nghe lời người ta khuyên răn, nóng tính và không biết nhường nhịn mình chút nào. (người yêu xuất hiện)
Người yêu: Tôi uống có một chút mà cô cứ càm ràm hoài vậy? Tui nói cho cô biết cô là người yêu chứ không phải mẹ tui nghe chưa? Suốt ngày cứ càm ràm, cứ dạy đời tui, cũng đủ lắm rồi đó, coi chừng tui bỏ nghe chưa? (nói xong đi thẳng vào trong)
Minh Thư: (chờ 1-2 giây sau khi nhớ lại) Đồng nghiệp nữa! Đồng nghiệp thì nhiều chuyện, thích lớn tiếng la rầy mình dù mình làm sai có một tẹo cũng khó khăn, la lối. (đồng nghiệp xuất hiện)
Đồng nghiệp: Con nhỏ này, nói hoài không chịu nghe, làm có một chút cũng không nên thân. Chậm chạp quá nghe chưa! Nhanh tay lên. Chị nói mày có nghe không? Sao im lặng không trả lời tiếng nào hả Thư? Chị nói gì sai mà mày im lặng hả? (vừa nói vừa chỉ vào Minh Thư)
(Sau đó 3 người xuất hiện, xoay vòng quanh Minh Thư chỉ tay và nói những lời chỉ trích, Minh Thư sợ hãi, buồn bã ngồi xuống và ôm mặt khóc. Mọi người đi thêm 1-2 vòng rồi đi vào trong, Minh Thư đứng dậy)
Minh Thư: Hic, sao mà mình tệ hại, vô dụng quá, không làm nổi việc gì. Muốn bỏ đi quá, đi thật xa đến nơi không ai biết mình cả..Nhưng không phải nói đi là đi được, còn ba mẹ thì sao?? Mình có thể làm được gì chứ, chẳng ai hiểu và suy nghĩ cho mình, trên đời này có gì là tốt đẹp đâu chứ. Mình sống có ý nghĩa đâu, thôi thì chết đi cho rồi, (phản ứng mạnh mẽ hơn) tui chết cho mấy người vui, cho mấy người vừa lòng, không ai thương tui hết, không một ai hết…
Mạnh Quân: (Quân bước ra và nhẹ nhàng nói) Minh Thư! Em đang gặp chuyện gì mà lại khóc nức nở như vậy?
Minh Thư: Cuộc đời chán lắm anh ơi. Anh thì biết buồn là gì, lúc nào mặt cũng tươi tắn rồi. Cuộc đời em là một sai lầm, vì sao em được sinh ra để rồi chịu những khổ sở này chứ, gia đình, người yêu, đồng nghiệp, tất cả mọi người đều ích kỷ, không một ai hiểu cho em...
Mạnh Quân: Có lẽ những chuyện em đang đối mặt rất tồi tệ, mỗi người đều có những khó khăn, quan trọng là mình có cách để vượt qua nó hay không...Thật ra, anh đã từng trải qua nhiều việc tồi tệ hơn em đó nhưng giờ thì anh đã thay đổi rất nhiều. Lúc đó anh cũng không nghĩ mình lại có thể thay đổi như vậy đâu. Anh từng thấy rất nhiều người mệt mỏi, chán nản, cảm thấy thất vọng nhưng không biết làm gì để thay đổi hoàn cảnh của chính mình, (Mạnh Quân nhìn Minh Thư và cười) anh rất muốn có cơ hội để giúp đỡ họ. Và hôm nay, người đó chính là em...Ah, mà em có thích nghe kể chuyện không?
Minh Thư: Chuyện gì anh?
Mạnh Quân: Đứng lên đi, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện, chính nó đã làm thay đổi cuộc đời đó.
Câu chuyện (người kể chuyện - có clip Chúa chịu thương khó):
Mạnh Quân: Anh đã nghe được câu chuyện ấy ở trong trại giam cách đây 2 năm. Những gì đã trải qua với anh là một khoảng thời gian đen tối. Anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ sống trong cảnh nghèo nàn, trộm cắp và gian dối. Lớn lên khi quen với những đứa bạn bụi đời anh đã vướng vào những cơn nghiện ngập. Anh đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ đối diện được với quá khứ đó. Nói ra chắc sẽ làm em bất ngờ lắm: Đã 4 lần đi được đưa vào trại cai nghiện. Lần ngắn nhất là 6 tháng, dài nhất là 1 năm. Anh đã không nghĩ cuộc đời này tươi đẹp và đáng sống cho đến khi vào một ngày nọ, có một đoàn truyền giáo đến, họ đã kể anh nghe câu chuyện này, họ đã ở cùng tụi anh 1 tháng và giúp đỡ tụi anh rất nhiều điều. Anh đã hiểu rằng mọi chuyện đều có sự sắp đặt. Jesus, Ngài đã chọn anh làm con của Ngài. Anh đã thay đổi và giờ anh đã nhận ra ý nghĩa về sự tồn tại của bản thân mình.
Minh Thư: (tỏ vẻ khó tin) Những gì anh nói là thật sao? Nhưng có thật Jesus sẽ giúp đỡ em không?
Mạnh Quân: Jesus, Người đã đến đây để nâng đỡ những người đang thất vọng, như anh và như em. Chúng ta được tạo dựng theo ảnh tượng của Người, được Người yêu thương, em sẽ không còn thấy thất vọng về bản thân, em sẽ được yên ủi và nhìn thấy cuộc đời tươi sáng hơn. Thật đấy! Anh đã thấy điều đó và anh tin là em cũng sẽ thấy như vậy.
Minh Thư: Nhưng em nghĩ rằng không ai có thể giúp em được đâu, không điều gì có thể thay đổi hiện tại của em được anh à!
Mạnh Quân: Rồi em sẽ thấy mọi chuyện khá hơn, không có gì mà Chúa Jesus không làm được cả.
Minh Thư: Nếu đúng là có thể thay đổi được, em cũng muốn tìm hiểu về Người, em cũng muốn được trở nên vui vẻ như anh và biết đâu cuộc đời của em sẽ bớt đen tối hơn.
Mạnh Quân: Chắc chắn sẽ ổn thôi, vậy thì cuối tuần này anh mời em đến nhà thờ của anh nhé!
Minh Thư: Em sẽ đi cùng anh, cảm ơn anh nhé.
(hết)
Minh Thư: (buồn rầu bước chậm ra) Haizz, cuộc đời sao thật chán nản, những chuyện tồi tệ cứ lập đi lập lại với mình thế này! Ba mẹ thì suốt ngày chỉ có biết “tiền” mà thôi, không hỏi han lo lắng xem con mình đi làm có mệt mỏi không? Mỗi ngày đi làm có thoải mái không?
(Những nhân vật: người mẹ, người yêu và đồng nghiệp hiện lên trong suy nghĩ của Minh Thư)
Mẹ: Chuẩn bị đóng tiền nhà nghe con! Tiền lương tháng này khi nào có đây?
Minh Thư: Dạ đây, đây là lương tháng này của con.
Mẹ: Tháng nào cũng chỉ có bấy nhiêu đây? Sao mày không biết làm chăm chỉ hơn để lương tăng lên chút đỉnh hả? (ánh mắt cây nhiệt, chỉ tay vào Minh Thư). Con Trúc nhà kế bên mới khoe được tăng 500 ngàn. Tới khi nào mày mới làm cho mẹ nở mày nở mặt với người ta hả con? Haizzz...thôi đi nấu cơm đi, mẹ mày đi công chuyện đây, đừng có đứng miết đó nha! (nói xong đi thẳng vào trong luôn)
Minh Thư: Người yêu thì suốt ngày chỉ có cãi nhau, đi làm thì ít, uống rượu thì nhiều, không biết nghe lời người ta khuyên răn, nóng tính và không biết nhường nhịn mình chút nào. (người yêu xuất hiện)
Người yêu: Tôi uống có một chút mà cô cứ càm ràm hoài vậy? Tui nói cho cô biết cô là người yêu chứ không phải mẹ tui nghe chưa? Suốt ngày cứ càm ràm, cứ dạy đời tui, cũng đủ lắm rồi đó, coi chừng tui bỏ nghe chưa? (nói xong đi thẳng vào trong)
Minh Thư: (chờ 1-2 giây sau khi nhớ lại) Đồng nghiệp nữa! Đồng nghiệp thì nhiều chuyện, thích lớn tiếng la rầy mình dù mình làm sai có một tẹo cũng khó khăn, la lối. (đồng nghiệp xuất hiện)
Đồng nghiệp: Con nhỏ này, nói hoài không chịu nghe, làm có một chút cũng không nên thân. Chậm chạp quá nghe chưa! Nhanh tay lên. Chị nói mày có nghe không? Sao im lặng không trả lời tiếng nào hả Thư? Chị nói gì sai mà mày im lặng hả? (vừa nói vừa chỉ vào Minh Thư)
(Sau đó 3 người xuất hiện, xoay vòng quanh Minh Thư chỉ tay và nói những lời chỉ trích, Minh Thư sợ hãi, buồn bã ngồi xuống và ôm mặt khóc. Mọi người đi thêm 1-2 vòng rồi đi vào trong, Minh Thư đứng dậy)
Minh Thư: Hic, sao mà mình tệ hại, vô dụng quá, không làm nổi việc gì. Muốn bỏ đi quá, đi thật xa đến nơi không ai biết mình cả..Nhưng không phải nói đi là đi được, còn ba mẹ thì sao?? Mình có thể làm được gì chứ, chẳng ai hiểu và suy nghĩ cho mình, trên đời này có gì là tốt đẹp đâu chứ. Mình sống có ý nghĩa đâu, thôi thì chết đi cho rồi, (phản ứng mạnh mẽ hơn) tui chết cho mấy người vui, cho mấy người vừa lòng, không ai thương tui hết, không một ai hết…
Mạnh Quân: (Quân bước ra và nhẹ nhàng nói) Minh Thư! Em đang gặp chuyện gì mà lại khóc nức nở như vậy?
Minh Thư: Cuộc đời chán lắm anh ơi. Anh thì biết buồn là gì, lúc nào mặt cũng tươi tắn rồi. Cuộc đời em là một sai lầm, vì sao em được sinh ra để rồi chịu những khổ sở này chứ, gia đình, người yêu, đồng nghiệp, tất cả mọi người đều ích kỷ, không một ai hiểu cho em...
Mạnh Quân: Có lẽ những chuyện em đang đối mặt rất tồi tệ, mỗi người đều có những khó khăn, quan trọng là mình có cách để vượt qua nó hay không...Thật ra, anh đã từng trải qua nhiều việc tồi tệ hơn em đó nhưng giờ thì anh đã thay đổi rất nhiều. Lúc đó anh cũng không nghĩ mình lại có thể thay đổi như vậy đâu. Anh từng thấy rất nhiều người mệt mỏi, chán nản, cảm thấy thất vọng nhưng không biết làm gì để thay đổi hoàn cảnh của chính mình, (Mạnh Quân nhìn Minh Thư và cười) anh rất muốn có cơ hội để giúp đỡ họ. Và hôm nay, người đó chính là em...Ah, mà em có thích nghe kể chuyện không?
Minh Thư: Chuyện gì anh?
Mạnh Quân: Đứng lên đi, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện, chính nó đã làm thay đổi cuộc đời đó.
Câu chuyện (người kể chuyện - có clip Chúa chịu thương khó):
Câu chuyện xảy ra cách đây hơn 2000 năm, tại miền đất của người dân Do Thái. Có 1 người đã được sinh ra như lời tiên tri được rao báo cách đó 700 năm. Người tên là Jesus. Người ra đời là món quà về tình yêu và sự cứu rỗi mà Thượng Đế dành cho con người.
Bởi vì từ khi tội lỗi vào trong thế gian, con người không còn sống trong sự bình an, thỏa lòng vốn có mà nảy sinh sự ghen tuông, lòng oán giận, sự buồn thảm, thất vọng, nặng nề và chán nản. Cuối cùng, tội lỗi dẫn đến sự chết.
Để con người không phải chết đời đời, Jesus, Người đã đến và an ủi lòng những người nghèo nàn, thiếu thốn về mặt tâm linh, gợi nhắc con người về nguồn gốc tội lỗi, cái giá phải trả của tội lỗi và mở ra con đường duy nhất đi đến sự cứu rỗi, để trở về cùng Đấng Tạo Hóa. Nhưng những người thời bấy giờ có nhiều kẻ chẳng tin, ghen ghét, chối bỏ Người, sỉ nhục và đánh đập Người, và bản án sau cùng đó là “Đóng đinh Người trên Cây Thập Tự”. Mọi chuyện diễn ra dường như theo ý muốn của con người nhưng không phải vậy, đó là kế hoạch trong chương trình cứu rỗi của Đức Chúa Trời.
Jesus, Ngài đến thế gian để cứu con người, Ngài đã chết và sống lại sau 3 ngày là dấu cho chúng ta biết rằng, khi tin nhận Ngài, khi chấp nhật từ bỏ con người cũ thì “dầu tội lỗi của chúng ta như hồng điều sẽ trở nên trắng như tuyết, dầu đỏ như son sẽ trở nên trắng như lông chiên”. Chúng ra sẽ được sống lại, sự sống thật trong tâm linh và sự sống đời đời về sau.
Ngài đến cho chúng ta biết rằng luôn có một Đấng Yêu Thương dõi theo chúng ta, dù tình yêu thế gian có mạnh mẽ nhưng không hẳn có thể trường tồn trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời. Dẫu cuộc sống có khó khăn nhưng sẽ không bao giờ kết thúc một cách vô nghĩa.
Vì mục đích Thượng Đế tạo nên con người là động lực để con người tồn tại và tìm thấy ý nghĩa của sự sống. Sẽ không bao giờ là vô vọng khi luôn có Đấng Yêu Thương là điểm tựa, là nơi chúng ta trao gửi mọi lo toan, mệt nhọc.
Ngài vẫn luôn ở đó chờ đợi trong kiên nhẫn chỉ cần chúng ta bước lên và nắm lấy tay Ngài, tiếp nhận Ngài là Cứu Chúa của đời mình.
(Hết Clip)Mạnh Quân: Anh đã nghe được câu chuyện ấy ở trong trại giam cách đây 2 năm. Những gì đã trải qua với anh là một khoảng thời gian đen tối. Anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ sống trong cảnh nghèo nàn, trộm cắp và gian dối. Lớn lên khi quen với những đứa bạn bụi đời anh đã vướng vào những cơn nghiện ngập. Anh đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ đối diện được với quá khứ đó. Nói ra chắc sẽ làm em bất ngờ lắm: Đã 4 lần đi được đưa vào trại cai nghiện. Lần ngắn nhất là 6 tháng, dài nhất là 1 năm. Anh đã không nghĩ cuộc đời này tươi đẹp và đáng sống cho đến khi vào một ngày nọ, có một đoàn truyền giáo đến, họ đã kể anh nghe câu chuyện này, họ đã ở cùng tụi anh 1 tháng và giúp đỡ tụi anh rất nhiều điều. Anh đã hiểu rằng mọi chuyện đều có sự sắp đặt. Jesus, Ngài đã chọn anh làm con của Ngài. Anh đã thay đổi và giờ anh đã nhận ra ý nghĩa về sự tồn tại của bản thân mình.
Minh Thư: (tỏ vẻ khó tin) Những gì anh nói là thật sao? Nhưng có thật Jesus sẽ giúp đỡ em không?
Mạnh Quân: Jesus, Người đã đến đây để nâng đỡ những người đang thất vọng, như anh và như em. Chúng ta được tạo dựng theo ảnh tượng của Người, được Người yêu thương, em sẽ không còn thấy thất vọng về bản thân, em sẽ được yên ủi và nhìn thấy cuộc đời tươi sáng hơn. Thật đấy! Anh đã thấy điều đó và anh tin là em cũng sẽ thấy như vậy.
Minh Thư: Nhưng em nghĩ rằng không ai có thể giúp em được đâu, không điều gì có thể thay đổi hiện tại của em được anh à!
Mạnh Quân: Rồi em sẽ thấy mọi chuyện khá hơn, không có gì mà Chúa Jesus không làm được cả.
Minh Thư: Nếu đúng là có thể thay đổi được, em cũng muốn tìm hiểu về Người, em cũng muốn được trở nên vui vẻ như anh và biết đâu cuộc đời của em sẽ bớt đen tối hơn.
Mạnh Quân: Chắc chắn sẽ ổn thôi, vậy thì cuối tuần này anh mời em đến nhà thờ của anh nhé!
Minh Thư: Em sẽ đi cùng anh, cảm ơn anh nhé.
(hết)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét