Người ta chỉ biết đến vai chính của phim
là Eric Liddell đã khiến thế giới sửng sốt khi anh từ chối chạy cuộc đua 100
mét ở Thế Vận Hội Mùa Hè Paris 1924 mà anh nắm chắc phần thắng vì vòng đua loại
sẽ diển ra vào ngày Chúa Nhật, và anh tin rằng Chúa không muốn anh chạy đua
trong ngày dùng để thờ phượng Ngài. Trong những ngày sau đó anh thắng huy
chương vàng – và phá kỷ lục thế giới ở bộ môn chạy 400 mét mặc dù đó không phải
là sở trường của anh.
Eric, do Ian Charleson đóng, từng nói “Đức
Chúa Trời ôi… làm con chạy nhanh. Để khi con chạy, con cảm nhận sự vui sướng
của Ngài.”. Anh hiểu được việc Chúa cho mình những khả năng, việc anh trân trọng
nó và dùng nó trong cuộc sống mình khiến Chúa vui thỏa khi tạo nên anh.
Bộ phim kết thúc với hàng chữ về cuộc
đời sau thế vận hội của anh: “Eric Liddell, giáo sỹ, chết ở một vùng
quân Nhật chiếm đóng ở Trung Hoa vào cuối chiến tranh thế giới thứ hai. Toàn
thể Tô-cách-lan (Scotland) thương tiếc.”
Câu chuyện về cuộc đời của vận động viên
điền kinh nổi tiếng Eric Liddell sau chiến thắng Olympics năm 1924, khi ông trở
thành nhà truyền giáo ở Trung Hoa, là nơi cha mẹ anh là một cặp giáo sỹ đã sinh
ra anh năm 1902 và sau đó anh bị bắt giữ trong một trại giam của Nhật cuối Thế
Chiến II
Anh cho vợ anh, Florence, và
hai con gái sang Canada. Quân Nhật đưa anh vào một trại tập trung kinh khiếp.
Không có vòi nước và phòng tắm. Anh chết năm 43 tuổi. Vào năm 1944, một
năm trước khi anh chết, Thủ Tướng Anh là Winston Churchill chấp nhận một chương
trình trao đổi tù nhân. Là một vận động viên điền kinh danh tiếng thế giới,
Eric được trao đổi để trở về quê hương nhưng anh đã dành chỗ của anh cho một
phụ nữ đang mang thai.
Vì sao Chúa lại để ông như vậy?
Một gia đình nọ trong dịp khi thăm nước Anh,
do tình cờ đã ở lại nhà của một người phụ nữ tên Margaret.
Năm
1939, khi người Nhật kiểm soát vùng phía đông Trung Hoa, cô bé Margaret mới 13
tuổi bị đưa vào Trại Tập Trung Weihsien Interment là nơi nhiều người tù ngoại
quốc bị chuyển đến từ Bắc Kinh. Cô bé bị giam tách rời khỏi cha mẹ trong 6 năm.
Margaret
kể lại cho hai người những câu chuyện về một người của Đức
Chúa Trời mà cô bé gọi là “Chú Eric.” Chú dạy kèm cho cô bé và mọi đứa trẻ
trong trại giam đều yêu quý chú. Cô nhìn vào họ và nói, “Anh
chị có biết tôi đang nói đến ai không? Tên của Chú Eric là Eric Liddell.”
Bất ngờ về những gì mình đã nghe từ Margaret và nhân vật họ đã
từng thấy trong phim, giờ đây họ đã có dịp nghe về những gì xảy ra với anh sau
bộ phim đó.
Margaret
chia sẻ với họ một câu chuyện cho thấy tính cách của Đấng Christ trong người
đàn ông này. Trong trại tập trung, bọn trẻ chơi bóng rổ, ném banh và khúc côn
cầu, và Eric Liddell làm trọng tài. Không có gì ngạc nhiên khi anh từ chối
không làm trọng tài vào ngày Chúa Nhật. Nhưng khi không có anh, bọn trẻ sẽ đánh
nhau. Liddell tranh chiến với chính mình rất nhiều về chuyện này. Anh tin rằng
anh không nên không cho chúng chơi vì chúng cần phải có một cái gì đó cho chúng
được tách ra khỏi cái không khí “ở tù.”
Sau
cùng, Liddell quyết định làm trọng tài trong những ngày Chúa Nhật. Điều này tạo
nên một ấn tượng sâu xa trong lòng Margaret. Cô bé thấy ra người vận động viên
điền kinh nổi tiếng thế giới vì không đánh đổi nguyên tắc giữ ngày thờ phượng
cho sự thành công huy chương vàng thế vận hội – không phải là một người sống
theo khuôn luật giáo điều.
Khi đến chỗ làm vinh hiển riêng cho mình, Liddell sẽ bỏ đi
tất cả hơn là chạy đua vào ngày Chúa Nhật. Nhưng khi đến chỗ đem đến điều tốt
lành cho bọn trẻ trong trại tù, anh sẽ làm trọng tài trong ngày Chúa Nhật.
Tiến sỹ David J. Mitchell, khi đó cũng là một trẻ nhỏ tại
trại giam này, viết lại rằng:
Không
ai trong chúng tôi có thể quên được một người tận hiến toàn diện cho một cam
kết sống đặt Chúa trên hết, một người đàn ông có cuộc sống hạ mình kết hợp sức
lực Cơ đốc với sự sáng tỏa của đời sống có Chúa.
Bí
quyết của chú là gì? Chú cam kết đời sống của mình cho Chúa Cứu Thế Giê-su mà
không cầm giữ lại bất cứ điều gì cho mình. Làm bạn với Chúa là tất cả ý nghĩa
sống của chú. Khi ánh đèn dầu phộng le lói được thắp lên mỗi buổi sáng, chú và
một người bạn trong khu nam giới của trại tập trung học Kinh Thánh và nói
chuyện với Chúa một tiếng đồng hồ mỗi ngày.
Tiến
sỹ Norman Cliff, người cùng bị giam với Eric, hồi tưởng lại:
Eric
Liddell sẽ nói, “Khi nói về tôi, xin hãy
dâng vinh quang cho Chúa của tôi, Chúa Cứu Thế Giê-su.” Anh sẽ không muốn chúng
tôi chỉ nói về anh. Anh muốn chúng tôi thấy Đấng Christ mà anh phục vụ.”
Tôi mong gặp Eric, trong thân thể phục sinh trong nơi Trời
Mới, Đất Mới. Để Chúa cho anh và tôi cùng chạy song song. Chúng tôi sẽ thờ
phượng Chúa là Cứu Chúa của chúng tôi, Đấng mà mọi vinh hiển và ca ngợi quy về
Ngài.
Suy ngẫm: Khi đứng trước một sự việc đôi
khi chúng ta nghĩ rằng mọi thứ thật tồi tệ, có thể Chúa đang đặt để chúng ta
trong sự khó khăn, gian nan và nguy hiểm nhưng hãy tin cậy nơi Ngài, Ngài sẽ chỉ
cho chúng ta những việc lớn và khó là những việc chúng ta chưa từng biết.
(trích - Câu Chuyện Ít Ai Biết Đến Về Một Nhà Vô Địch Olympic)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét