Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2022

Chúa yêu tôi sao?!

Nội dung chính:
Mô tả cuộc đời của những con người đã và đang gặp thất vọng trong cuộc sống, nhờ ân điển trong tình yêu của Chúa đã giúp thay đổi cuộc đời của họ.

Nhân vật:
1 dẫn chuyện - 1 Nữ (Minh Thư) - 1 Mẹ - 1 Người yêu - 1 Đồng nghiệp - 1 Nam (Mạnh Quân)

                                                                            KỊCH BẢN

Minh Thư: (buồn rầu bước chậm ra) Haizz, cuộc đời sao thật chán nản, những chuyện tồi tệ cứ lập đi lập lại với mình thế này! Ba mẹ thì suốt ngày chỉ có biết “tiền” mà thôi, không hỏi han lo lắng xem con mình đi làm có mệt mỏi không? Mỗi ngày đi làm có thoải mái không?

(Những nhân vật: người mẹ, người yêu và đồng nghiệp hiện lên trong suy nghĩ của Minh Thư)
Mẹ: Chuẩn bị đóng tiền nhà nghe con! Tiền lương tháng này khi nào có đây?

Minh Thư: Dạ đây, đây là lương tháng này của con.

Mẹ: Tháng nào cũng chỉ có bấy nhiêu đây? Sao mày không biết làm chăm chỉ hơn để lương tăng lên chút đỉnh hả? (ánh mắt cây nhiệt, chỉ tay vào Minh Thư). Con Trúc nhà kế bên mới khoe được tăng 500 ngàn. Tới khi nào mày mới làm cho mẹ nở mày nở mặt với người ta hả con? Haizzz...thôi đi nấu cơm đi, mẹ mày đi công chuyện đây, đừng có đứng miết đó nha! (nói xong đi thẳng vào trong luôn)

Minh Thư: Người yêu thì suốt ngày chỉ có cãi nhau, đi làm thì ít, uống rượu thì nhiều, không biết nghe lời người ta khuyên răn, nóng tính và không biết nhường nhịn mình chút nào. (người yêu xuất hiện)

Người yêu: Tôi uống có một chút mà cô cứ càm ràm hoài vậy? Tui nói cho cô biết cô là người yêu chứ không phải mẹ tui nghe chưa? Suốt ngày cứ càm ràm, cứ dạy đời tui, cũng đủ lắm rồi đó, coi chừng tui bỏ nghe chưa? (nói xong đi thẳng vào trong)

Minh Thư: (chờ 1-2 giây sau khi nhớ lại) Đồng nghiệp nữa! Đồng nghiệp thì nhiều chuyện, thích lớn tiếng la rầy mình dù mình làm sai có một tẹo cũng khó khăn, la lối. (đồng nghiệp xuất hiện)

Đồng nghiệp: Con nhỏ này, nói hoài không chịu nghe, làm có một chút cũng không nên thân. Chậm chạp quá nghe chưa! Nhanh tay lên. Chị nói mày có nghe không? Sao im lặng không trả lời tiếng nào hả Thư? Chị nói gì sai mà mày im lặng hả? (vừa nói vừa chỉ vào Minh Thư)
(Sau đó 3 người xuất hiện, xoay vòng quanh Minh Thư chỉ tay và nói những lời chỉ trích, Minh Thư sợ hãi, buồn bã ngồi xuống và ôm mặt khóc. Mọi người đi thêm 1-2 vòng rồi đi vào trong, Minh Thư đứng dậy)

Minh Thư: Hic, sao mà mình tệ hại, vô dụng quá, không làm nổi việc gì. Muốn bỏ đi quá, đi thật xa đến nơi không ai biết mình cả..Nhưng không phải nói đi là đi được, còn ba mẹ thì sao?? Mình có thể làm được gì chứ, chẳng ai hiểu và suy nghĩ cho mình, trên đời này có gì là tốt đẹp đâu chứ. Mình sống có ý nghĩa đâu, thôi thì chết đi cho rồi, (phản ứng mạnh mẽ hơn) tui chết cho mấy người vui, cho mấy người vừa lòng, không ai thương tui hết, không một ai hết…

Mạnh Quân: (Quân bước ra và nhẹ nhàng nói) Minh Thư! Em đang gặp chuyện gì mà lại khóc nức nở như vậy?

Minh Thư: Cuộc đời chán lắm anh ơi. Anh thì biết buồn là gì, lúc nào mặt cũng tươi tắn rồi. Cuộc đời em là một sai lầm, vì sao em được sinh ra để rồi chịu những khổ sở này chứ, gia đình, người yêu, đồng nghiệp, tất cả mọi người đều ích kỷ, không một ai hiểu cho em...

Mạnh Quân: Có lẽ những chuyện em đang đối mặt rất tồi tệ, mỗi người đều có những khó khăn, quan trọng là mình có cách để vượt qua nó hay không...Thật ra, anh đã từng trải qua nhiều việc tồi tệ hơn em đó nhưng giờ thì anh đã thay đổi rất nhiều. Lúc đó anh cũng không nghĩ mình lại có thể thay đổi như vậy đâu. Anh từng thấy rất nhiều người mệt mỏi, chán nản, cảm thấy thất vọng nhưng không biết làm gì để thay đổi hoàn cảnh của chính mình, (Mạnh Quân nhìn Minh Thư và cười) anh rất muốn có cơ hội để giúp đỡ họ. Và hôm nay, người đó chính là em...Ah, mà em có thích nghe kể chuyện không?

Minh Thư: Chuyện gì anh?

Mạnh Quân: Đứng lên đi, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện, chính nó đã làm thay đổi cuộc đời đó.

Câu chuyện (người kể chuyện - có clip Chúa chịu thương khó):
Câu chuyện xảy ra cách đây hơn 2000 năm, tại miền đất của người dân Do Thái. Có 1 người đã được sinh ra như lời tiên tri được rao báo cách đó 700 năm. Người tên là Jesus. Người ra đời là món quà về tình yêu và sự cứu rỗi mà Thượng Đế dành cho con người. Bởi vì từ khi tội lỗi vào trong thế gian, con người không còn sống trong sự bình an, thỏa lòng vốn có mà nảy sinh sự ghen tuông, lòng oán giận, sự buồn thảm, thất vọng, nặng nề và chán nản. Cuối cùng, tội lỗi dẫn đến sự chết.
Để con người không phải chết đời đời, Jesus, Người đã đến và an ủi lòng những người nghèo nàn, thiếu thốn về mặt tâm linh, gợi nhắc con người về nguồn gốc tội lỗi, cái giá phải trả của tội lỗi và mở ra con đường duy nhất đi đến sự cứu rỗi, để trở về cùng Đấng Tạo Hóa. Nhưng những người thời bấy giờ có nhiều kẻ chẳng tin, ghen ghét, chối bỏ Người, sỉ nhục và đánh đập Người, và bản án sau cùng đó là “Đóng đinh Người trên Cây Thập Tự”. Mọi chuyện diễn ra dường như theo ý muốn của con người nhưng không phải vậy, đó là kế hoạch trong chương trình cứu rỗi của Đức Chúa Trời.
Jesus, Ngài đến thế gian để cứu con người, Ngài đã chết và sống lại sau 3 ngày là dấu cho chúng ta biết rằng, khi tin nhận Ngài, khi chấp nhật từ bỏ con người cũ thì “dầu tội lỗi của chúng ta như hồng điều sẽ trở nên trắng như tuyết, dầu đỏ như son sẽ trở nên trắng như lông chiên”. Chúng ra sẽ được sống lại, sự sống thật trong tâm linh và sự sống đời đời về sau. Ngài đến cho chúng ta biết rằng luôn có một Đấng Yêu Thương dõi theo chúng ta, dù tình yêu thế gian có mạnh mẽ nhưng không hẳn có thể trường tồn trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời. Dẫu cuộc sống có khó khăn nhưng sẽ không bao giờ kết thúc một cách vô nghĩa.
Vì mục đích Thượng Đế tạo nên con người là động lực để con người tồn tại và tìm thấy ý nghĩa của sự sống. Sẽ không bao giờ là vô vọng khi luôn có Đấng Yêu Thương là điểm tựa, là nơi chúng ta trao gửi mọi lo toan, mệt nhọc. Ngài vẫn luôn ở đó chờ đợi trong kiên nhẫn chỉ cần chúng ta bước lên và nắm lấy tay Ngài, tiếp nhận Ngài là Cứu Chúa của đời mình.
(Hết Clip)

Mạnh Quân: Anh đã nghe được câu chuyện ấy ở trong trại giam cách đây 2 năm. Những gì đã trải qua với anh là một khoảng thời gian đen tối. Anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ sống trong cảnh nghèo nàn, trộm cắp và gian dối. Lớn lên khi quen với những đứa bạn bụi đời anh đã vướng vào những cơn nghiện ngập. Anh đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ đối diện được với quá khứ đó. Nói ra chắc sẽ làm em bất ngờ lắm: Đã 4 lần đi được đưa vào trại cai nghiện. Lần ngắn nhất là 6 tháng, dài nhất là 1 năm. Anh đã không nghĩ cuộc đời này tươi đẹp và đáng sống cho đến khi vào một ngày nọ, có một đoàn truyền giáo đến, họ đã kể anh nghe câu chuyện này, họ đã ở cùng tụi anh 1 tháng và giúp đỡ tụi anh rất nhiều điều. Anh đã hiểu rằng mọi chuyện đều có sự sắp đặt. Jesus, Ngài đã chọn anh làm con của Ngài. Anh đã thay đổi và giờ anh đã nhận ra ý nghĩa về sự tồn tại của bản thân mình.

Minh Thư: (tỏ vẻ khó tin) Những gì anh nói là thật sao? Nhưng có thật Jesus sẽ giúp đỡ em không?

Mạnh Quân: Jesus, Người đã đến đây để nâng đỡ những người đang thất vọng, như anh và như em. Chúng ta được tạo dựng theo ảnh tượng của Người, được Người yêu thương, em sẽ không còn thấy thất vọng về bản thân, em sẽ được yên ủi và nhìn thấy cuộc đời tươi sáng hơn. Thật đấy! Anh đã thấy điều đó và anh tin là em cũng sẽ thấy như vậy.

Minh Thư: Nhưng em nghĩ rằng không ai có thể giúp em được đâu, không điều gì có thể thay đổi hiện tại của em được anh à!

Mạnh Quân: Rồi em sẽ thấy mọi chuyện khá hơn, không có gì mà Chúa Jesus không làm được cả.

Minh Thư: Nếu đúng là có thể thay đổi được, em cũng muốn tìm hiểu về Người, em cũng muốn được trở nên vui vẻ như anh và biết đâu cuộc đời của em sẽ bớt đen tối hơn.

Mạnh Quân: Chắc chắn sẽ ổn thôi, vậy thì cuối tuần này anh mời em đến nhà thờ của anh nhé!

Minh Thư: Em sẽ đi cùng anh, cảm ơn anh nhé.

(hết)

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2022

Bạn đã bao giờ hối hận vì điều gì chưa?

Bạn đã bao giờ hối hận vì điều gì chưa?

Đây là câu hỏi mà một người bạn đã hỏi tôi, ngay lúc đó tôi đã mạnh dạn nói rằng ‘Không, tôi chưa bao giờ thấy hối hận vì những gì đã qua, vì trong mọi việc tôi đều đã suy nghĩ rất kỹ trước khi đưa ra quyết định, tôi không hối hận về tất cả’ nhưng sau đó vài tháng tôi lại muốn thay đổi câu trả lời của mình.

Có những việc xảy ra không như mình mong đợi, có những kế hoạch chưa kịp thực hiện hoặc những lời ta muốn nói với một ai đó nhưng không còn cơ hội nữa sẽ khiến chúng ta cảm thấy nuối tiếc và hối hận, phải chi lúc ấy chúng ta đừng chần chừ, đừng nghĩ rằng để lại đó rồi sau sẽ làm, phải chi ta đừng chỉ giữ những suy nghĩ đó trong lòng mình hay là cứ tự nhủ để dành những hành động yêu thương này, cử chỉ ân cần này cho một điều bất ngờ mà điều đó không biết khi nào sẽ xảy ra.

Cảm giác hối hận này đeo bám theo tôi kể từ khi tôi trải qua một sự mất mát to lớn, tôi mất đi người bạn mà tôi rất yêu mến, cho đến một ngày tôi nhận ra bài học quý báu mà Chúa muốn dạy mình, sự tiếc nuối của tôi đến từ việc tôi không biết cách bày tỏ tình yêu thương của mình, tôi không biết cách chăm sóc người khác, tôi không mạnh dạn và cởi mở nói lên những suy nghĩ của bản thân, tôi đã nhận quá nhiều và chần chừ trong việc cho đi, và giờ đây tôi đã không còn cơ hội để làm mọi thứ nữa, đây là một bài học quá lớn mà Chúa đã đưa đến cho tôi.

Tôi đã cảm thấy cay đắng với Chúa về những gì đã xảy ra, trong thâm tâm tôi biết Chúa yêu mình, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Chúa, Ngài muốn tôi lớn lên, xây dựng tôi thành một con người mạnh mẽ nhưng mềm mại trong tình yêu, tôi nhận ra những thiếu sót vô cùng to lớn của bản thân, Ngài nhắc tôi hãy trân trọng mọi khoảnh khắc chúng ta còn sống trên vũ trụ này hay khi chúng ta còn cơ hội ở bên cạnh một ai đó, hãy tận dụng và sống thật với cảm xúc của mình, hãy làm những gì mình có thể. Đôi lần tôi khao khát xin Chúa cho mình thêm một cơ hội nữa để giải bày những tâm tư, nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng có cái được gọi là "thêm một lần nữa"! Vết thương của tôi vẫn chưa lành nhưng tôi thấy nguôi ngoai một phần vì những bài học mình nhận ra và chắc chắn tôi cần thời gian để được chữa lành cũng như học cách lắp đầy những thiếu sót của bản thân.



Điều gì sẽ còn động lại trong người khác nếu bạn không còn trên thế gian này nữa, phải chăng đó chỉ là nụ cười, cái mà chúng ta có thể trao cho mọi người cách miễn phí? Hãy để mọi người nhớ đến bạn là một người sống trong tình yêu, luôn muốn bày tỏ tình yêu chân thành với họ, đặc biệt là những người ở gần bên cạnh, để lan toả điều tuyệt vời nhất Chúa đã cho chúng ta và đừng để cảm giác hối hận quấn lấy bạn vì đó là một cảm xúc rất tiêu cực và sẽ chôn vùi một phần quãng đời của bạn trong sự tiếc nuối và ray rứt.

Xin Chúa cho chúng ta biết ơn Chúa về mọi thứ xảy ra trên cuộc sống mình, xin cho chúng ta mạnh dạn sống thật với cảm xúc của mình, yêu thương mọi người, sẵn sàng chăm sóc và quan tâm những người xung quanh từ những việc nhỏ nhất!

 

Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2022

Không cô đơn trong tình yêu

Hôm nay có một bạn tỏ tình với con Cha ơi, tụi con biết nhau khi làm chung một dự án, bạn ấy bằng tuổi con, tính bạn cũng dễ thương lắm, bạn có nụ cười rất ấm áp và cũng quan tâm con rất nhiều.

Con có mến bạn thật, nhưng con biết Cha sẽ không vui khi con nhận lời quen bạn ấy bởi vì 2 đứa khác nhau quá, con muốn giới thiệu Cha cho bạn ấy nhưng sao lòng con lại cảm thấy lo sợ thế này!!

————

Hôm nay tụi con lại được làm việc chung, con có cảm giác bạn ấy quan tâm mình hơn trước nhiều lắm, không biết có thật vậy hay do chính con đang có cảm xúc đặc biệt với bạn nữa.

Con không nghĩ tụi con sẽ tiến xa hơn được đâu, con có cảm giác mơ hồ rằng bạn sẽ từ chối Cha, con lại có cảm giác buồn khác khi nghĩ rằng bạn sẽ không còn quan tâm đến con nữa, con không hiểu mình đang thế nào Cha ơi!

————

Cha ơi, con đang vui lắm, con vui vì bạn ngỏ lời quen mình, con có nên đồng ý không Cha? Cha cho con lời khuyên với, bạn ấy thật sự tốt với con và mọi người xung quanh lắm, chỉ mỗi tội hơi cứng đầu một chút.

Nhưng con nghĩ sẽ ổn thôi, con sẽ tìm cơ hội nói về Cha cho bạn, Cha ơi, con ước gì Cha thương bạn như thương con vậy, và sẽ cho bạn những điều tốt đẹp như Cha đã cho con.

————

Cha ơi, hôm nay con quyết định nói về Cha cho bạn, con không biết nên buồn hay vui vì bạn không đáp gì mà cứ trầm tư suy nghĩ, đâu đó con cảm thấy mình đang lo sợ nữa, con biết mình không ổn thật rồi. 

Con đã nghĩ đến bạn nhiều hơn dạo gần đây, bạn nói muốn tụi con có một mối quan hệ nghiêm túc, con đắng đo nhiều lắm, bạn có phải là người Cha chọn cho con không? Con muốn đồng ý lắm Cha ơi!

————

Hôm nay là lần đầu tiên con khóc cho mối tình này, tụi con đã cãi nhau, tuy không gây gắt nhưng con có thể thấy một tương lai gần là tụi con sẽ break up thôi, tụi con cùng nói chuyện về Cha, rồi bạn nói rằng bạn vẫn sẽ happy nếu tụi con giữ vững điều mình vốn có, đừng cố gắng ép nhau phải làm gì cả vì như vậy sẽ làm nhau mệt mỏi thôi.

Con muốn lắm được ở bên cạnh một người yêu Cha và cũng yêu con nữa, con mệt mỏi quá!

————

Hôm nay con lại buồn, con thấy bạn ấy khóc, bạn khóc khi con nhắc đến chuyện dừng lại, bạn nói còn thương con nhiều lắm, câu nói của bạn khiến tim con đau nhói; đôi khi con muốn bên cạnh bạn thêm nữa; đôi khi con mệt mỏi, buồn lã khi nghĩ đến việc Cha đang buồn con.

Con biết Cha yêu con lắm, con không quá nổi trội, xinh đẹp hay điều kiện như mọi người, nhưng con biết Cha sẽ bên con dẫu mọi người có bỏ rơi con; còn bạn ấy thì sao? Bạn có bỏ rơi con không Cha? Chắc không đâu…

————

Hôm nay con lại khóc, con không còn nhớ hết đã bao nhiêu lần con nói về Cha cho bạn nữa, và hôm nay tụi con đã tranh cãi rất nhiều rồi cùng nhau nói câu ‘dừng lại’, hôm nay con muốn khóc nhiều hơn những hôm khác vì con đang thấy cô đơn lắm, con đang nói chuyện cùng Cha mà sao con thấy mình cô đơn quá!

Đầu con đau lắm, mắt con đỏ cay và tim con như ngừng đập vậy, tụi con vẫn vừa thương yêu đó mà… con nên dừng lại hay sẽ làm gì để vớt lại mối tình này Cha ơi!

————

Cha ơi, hôm nay bạn có phần lạnh nhạt với con rồi, mới đó 2 tuần thôi mà; con thì vẫn mong được chạm mặt bạn mỗi khi đi qua vào thang máy, con trông bạn sẽ lại nhìn con với ánh mắt triều mến như ngày trước nhưng giờ thì con lại mong rằng phải chi hôm nay tụi con không thấy nhau, để con không buồn tủi thế này!

Cha ơi, Cha vẫn nghe con nói đúng không? Con biết là như vậy mà, con biết chắc Cha sẽ không bỏ con như cách bạn ấy đã làm đâu và vì vậy mà con muốn nói cho Cha nghe nhiều thứ lắm…hôm nay con buồn Cha ơi!

————

Đã hơn 1 tháng kể từ lúc tụi con chia tay mà lòng con vẫn mang mác buồn, con muốn mình mạnh mẽ hơn, con sẽ quên mọi thứ đã diễn ra như thế nào, con sẽ quên bạn ấy, con sẽ sống một cuộc mà Cha đã cho con.

Có lẽ bấy nhiêu đó buồn đã đủ rồi, con sẽ không vùi cuộc sống mình trong nỗi buồn này mãi nữa.

Cha yêu con nhiều lắm, con biết vậy mà, từ nay con sẽ sống vì Cha và gia đình cùng những người đang yêu thương con thôi!

————

Cha ơi, hôm nay con vui lắm, con thấy lòng mình thật nhẹ, con không còn buồn vì những gì đã qua nữa, con biết chăm sóc cho bản thân hơn, con đã dành thời gian để làm những việc có ý nghĩa hơn.

Một phần con vui là vì dạo đây con muốn gần Cha hơn, muốn hiểu Cha hơn, yêu Cha nhiều hơn như cách Cha đã yêu con vậy! Con muốn cảm ơn Cha thật nhiều vì con luôn cảm nhận được tình yêu của Cha dành cho con!

Thứ Sáu, 1 tháng 10, 2021

Bình nước cuối cùng trong sa mạc

Có một câu chuyện kể về một đoàn tham hiểm đi trong sa mạc khô cằng và đầy nóng bức, họ đã chuẩn bị rất kỹ càng cho đoạn đường dài và nguy hiểm sắp tới; lựa chọn những món đồ cần thiết, cố gắng gói chúng lại thật gọn càng; họ chọn những bộ áo quần dài tay có trọng lượng nhẹ, thoáng mát để dễ giải phóng hơi nước (mồ hôi), chuẩn bị la bàn, bản đồ địa hình, thực phẩm giàu protein và đặc biệt là một lượng lớn nước uống, nước uống được đựng trong nhiều bình và chia cho mỗi người.
Vì thời tiết không thuận lợi và bị lạc trong sa mạc đã khiến cuộc hành trình trở nên vất vả, tốn nhiều ngày hơn họ tưởng , lượng thức ăn, nước uống cứ vơi dần, họ đã động viên nhau để không ai bị ngã qụy.
Đến một hôm khi không còn thức ăn, họ phát hiện ra cần phải bảo tồn lượng nước còn lại vì trong sa mạc nước là quan trọng nhất, họ có thể không ăn nhưng không thể rời khỏi đây nếu không có nước uống, vậy là mỗi người uống ít đi một chút, chỉ lấy nước để thấm cho ướt đầu lưỡi của mình rồi tiếp tục hành trình.

Trôi qua gần hai ngày đi đường nhưng họ vẫn chưa thể rời khỏi sa mạc, giờ đây họ chỉ còn một bình nước cuối cùng. Một người trong đoàn đã nảy ra ý tưởng "Bây giờ chúng ta hãy thống nhất với nhau là chúng ta sẽ không uống bình nước này, cứ giữ nó cho đến khi ra khỏi sa mạc và khi đó chúng ta sẽ được uống nước thỏa thích", ý tưởng nhanh chóng được mọi người tán đồng; thỉnh thoảng cũng có người muốn được uống nước nhưng họ đã tự động viên mình là sẽ không uống và sau khi ra khỏi sa mạc họ sẽ được uống thỏa thích. 

Thế là sau nhiều ngày trôi qua, cả đoàn thám hiểm đã bình an thoát khỏi sa mạc, ai cũng mừng rỡ trong lòng và cho rằng mình sắp được uống nước sau bao nhiêu ngày nhịn khát.
Bình nước cuối cùng được nở nắp, mọi người vô cùng ngỡ ngàng khi nhận ra rằng đây là bình nước mà họ đã uống hết từ rất lâu khi còn ở trong sa mạc và nước mà họ luôn mơ tưởng chỉ toàn là những hạt cát sa mạc mà thôi.
Nước là niềm hi vọng về sự sống còn của những người đi trong sa mạc, niềm hi vọng được uống nước đã tạo động lực mạnh mẽ cho cả đoàn thám hiểm và không một ai bị bỏ lại trong nơi hoang vu ấy.
Niềm hi vọng của chúng ta trong Chúa đó là trông chờ ngày Chúa trở lại và chúng ta sẽ có một sự sống mới, sự sống thật và đúng với mục đích Chúa tạo chúng ta từ ban đầu.
Khi còn sống trên thế gian này, Chúa chính là hi vọng cho chúng ta, trong những lúc không còn ai hay điều gì để nương cậy, chỉ có Chúa mới cho chúng ta thêm động lực, Ngài là vầng đá để chúng ta tựa vào và phó thác mọi gánh nặng, hãy luôn nhớ rằng Chúa yêu chúng ta và Ngài biết điều gì tốt cho chúng ta. Hãy luôn tin cậy và đặt niềm hi vọng nơi Ngài. 

Rô-ma 12:12 "Hãy vui mừng trong hi vọng, kiên nhẫn trong hoạn nạn, bền lòng mà cầu nguyện."

Tỉ thí cùng Covid-19

Có một vị "đại sư" 47 tuổi ở Indonesia được biết đến như là một người chuyên điều trị các bệnh câm điếc bằng những phương pháp vô cùng "thần kỳ", "bí ẩn" ở tỉnh Đông Java, Indonesia vì ông không tin vào sự tồn tại của đại dịch COVID-19 và để chứng minh đại dịch chỉ là “tin đồn”, ông đã cùng một đồng nghiệp vào một bệnh viện đang điều trị COVID-19 để trực tiếp "tỉ thí" với virus.

Vào ngày 17-4-2021, ông Mashudin, không đã đeo khẩu trang hoặc bất cứ đồ bảo hộ nào và liên tục đưa mặt lại gần một bệnh nhân F0 rồi dùng tay quạt hơi thở của người này, ông hít thật nhiều, thật mạnh để nạp những thứ có thể bay lơ lửng trong không khí xung quanh người bệnh nhằm chứng minh đại dịch COVID-19 là không có thật.


Mọi điều sáng tỏ vào khoảng 3 tháng sau đó, ngày 13-7-2021, kênh truyền thông Nesia Times của Indonesia cho biết vị "đại sư" đã qua đời tại nhà riêng với các triệu chứng sốt và ho nặng nhưng từ chối xác nhận lý do tử vong chính thức của ông.

Cùng một số phận, người đồng nghiệp cùng đi với ông vẫn  được điều trị rất tích cực tại bệnh viện do mắc COVID-19 nặng theo như trang tin Zona Jakarta.

Vậy chúng ta thấy, vì sự thiếu hiểu biết mà chúng ta có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng cho chính bản thân và đến cả những người xung quanh mình, có thể khiến người khác chê cười, chỉ trích và nghiêm trọng hơn là ảnh hưởng đến tính mạng như trong câu chuyện trên.

Trong lời ăn tiếng nói, suy nghĩ và các hành động chúng ta luôn cần có sự khôn ngoan, sự khôn ngoan đem đến lợi ích cho chúng ta, và còn giúp gây dựng cho mọi người.
Nguyện xin Chúa cho chúng ta có được tấm lòng khiêm nhường đề nhận biết giới hạn của bản thân và biết tìm cầu Chúa trong mọi sự để Ngài hướng dẫn đời sống của mình.

Châm ngôn 10:21 "Môi miệng người công bình nuôi dạy nhiều người; Nhưng kẻ ngu dại chết, vì thiếu trí hiểu."